Chắc hẳn cả nhà còn nhớ, ngày 25 - 3, ekip đã gửi đi câu chuyện về 2 NGƯỜI MẸ ấy…
Mẹ Ngọc (67 tuổi), có chồng và cả con trai là Tí (30 tuổi), vì bạ.i nã.o nên chỉ có thể cười vu vơ và ú ớ trong vô thức.
Gần nửa cuộc đời, Tí là tất cả buồn, vui của Mẹ. Mẹ ẵm bồng, chăm sóc Tí như thuở bé thơ…
Còn bộn bề ngoài kia đã có Cha tảo tần.
Nhưng rồi, Cha yếu dần…rồi như cái cây mục ruỗng, đổ xuống mà không kịp chóng chọi. Bv kết luận: Cha bị te.o nã/o, mất đi khả năng nhận thức, chỉ có đôi mắt lặng lẽ nằm đó, vô hồn và đau đáu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa tuyệt vọng, Mẹ chỉ muốn buô/ng xuôi. Nhưng rồi, trong chính cơn giằn/g xé ấy, mẹ nghe tiếng gọi từ trái tim mình:
– Tiếng gọi của bản năng làm mẹ, làm vợ...
Và thế là, trước căn phòng trọ nhỏ, Mẹ Ngọc đặt cái tủ để bá//n nước ngọt, cà phê…
Người đàn bà tuổi đã về chiều ấy nhỏ bé mà vững chãi, lặng lẽ mà phi thường như một ngọn đèn không bao giờ tắt
Ở MỘT NƠI KHÁC, thuộc tỉnh Vĩnh Long…MẸ HẰNG, nặng chừng 40kg, nhưng mỗi ngày sẽ rời nhà lúc nửa đêm, lầm lũi theo xe tải đến các lò gạch để khuân vác thuê.
Mỗi lần như thế, Mẹ sẽ phải khuân, vác từ 50 – 60 ngàn viên gạch – Với Mẹ Hằng, đó là điều không thể không làm…
Vì đó là bữa cơm, là sách vở, là học phí cho 3 đứa con thơ: Ngọc Danh (12 tuổi), Ngọc Duyên (6 tuổi) và Như Ngọc (4 tuổi)
Để có chỗ trú mưa, trú nắng cho 4 Mẹ con, Mẹ Hằng đã đi hỏi người ta cách dựng cột, lợp mái, chằm lá, xin tấm nilong…rồi tự tay Mẹ dựng lên ngôi nhà của mình.
Ngày 25/3, ƯỚC MƠ CỦA 2 NGƯỜI MẸ ấy đã được Sát cánh cùng gia đình Việt gửi đi…
++ Mẹ con HẰNG được ủn/g hộ GẦN 200 TRIỆ/U ĐỒ/NG.
++ Mẹ NGỌC được GẦN 100 TRIỆ/U ĐỒN/G
Câu chuyện của Mẹ Ngọc và Mẹ Hằng một lần nữa minh chứng cho sự lan tỏa kỳ diệu của lòng nhân ái.
Chính các Ông Bà, Cô Chú, Anh Chị, Em… – Bằng lòng trắc ẩn và sự sẻ chia – đã tạo nên phép màu cho hai người Mẹ.
…Vế/t thươn/g được chữa lành. Một giấc ngủ yên hơn. Có người Mẹ bớt gánh lo. Những đứa trẻ được đến trường…
Tất cả – bắt đầu từ một hành động tử tế.
Sát cánh cùng gia đình Việt – Nơi tình người được gọi tên bằng những điều bình dị nhất...